Bạch Thương có chút tiếc nuối nói với Ôn Văn: "Ở tuổi này của mày mà đã có thực lực thế này, chết ở nơi này đúng là quá đáng tiếc, hà cớ gì lại không chịu rời đi chứ."
"Chậc chậc..."
Ôn Văn chép miệng, nhướng mày nói: "Mày là trung tự, tao cũng là trung tự, mày nắm chắc có thể giết tao như vậy à? Mày cảm thấy mày là một đóa hoa mà tao thì chính là bã đậu sao? Đừng có ngông cuồng như thế!"
Bạch Thương lắc đầu, trầm giọng nói: "Nếu là trước kia thì thực lực của tao cũng chỉ sàn sàn với mày mà thôi."
"Nhưng mây giờ... thực lực của tao và mày căn bản không nằm ở cùng một cấp bậc."
"Mày đã khăng khăng như thế thì không cần nương tay nữa rồi, dù sao thì tiếp tục ở lại nơi này dông dài với mày cũng có chút nguy hiểm, vậy thì mày đi chết đi!"
Ánh mắt Bạch Thương chợt lóe ra một luồng ánh sáng vàng chóe, giống như hai chiếc bóng đèn loại nhỏ vậy, trên người lộ ra bóng dáng trường long màu vàng, nó làm hơi thở của hắn trở nên càng đáng sợ hơn nữa.
Nhưng biến đổi vẫn chưa ngừng lại, ánh sáng dần dần biến thành đủ loại màu sắc, sức mạnh của loại ánh sáng đó hoàn toàn khác biệt với chính bản thân Bạch Thương.
Hơi thở kiêu ngạo khó thuần hung ác thô bạo, nhưng lại tràn đầy cao quý khó tả, sức mạnh này tuy có chút cổ xưa nhưng tuyệt đối là hơi thở cấp Tai Biến không thể nào sai được!
Ôn Văn khiếp sợ nhịn Bạch Thương: "Theo lời nói trước đó của hắn thì bọn họ đã trộm đi thứ gì đó của thôn Yêu Linh, nó có tác dụng gia tăng thực lực của bọn chúng, nhưng mình thật sự không ngờ lại có liên quan tới sức mạnh cấp Tai Biến."
"Khó trách Tuân Anh lại coi trọng chuyện này tới như vậy, cũng khó trách thực lực của hắn lại chênh lệch lớn với ghi chép về hắn, nhưng mà... sức mạnh cấp Tai Biến dễ hấp thu như vậy sao?"
"Hơn nữa kẻ dẫn đầu đám người này là 'Hoang Hồn', như vậy tại sao sức mạnh này lại xuất hiện trên người Bạch Thương?"
Trong lúc Ôn Văn suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được, ở bên kia Bạch Thương đã ngừng biến đổi, trên cây thương quấn quanh trường long năm màu, làm người ta có cảm giác bị đè ép.
"Trước đó đã cho mày cơ hội rồi nhưng mày không quý trọng, bây giờ tao tương đương với siêu thợ săn Đồng Hóa thượng tự, chỉ dựa vào một mình mày thì căn bản không phải đối thủ của tao."
Bạch Thương bày ra tư thế muốn khai chiến, Ôn Văn đột nhiên đưa tay tới nói: "Khoan đã, tao vẫn còn một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Ừm, thật ra ngay từ lúc nhìn thấy mày đã muốn hỏi rồi, chiếc áo giáp của mày trông rất ngầu, nhưng trên người có nhiều gai như thế sẽ không đâm trúng người mình à?"
Ánh mắt Bạch Thương trừng to, không thể hiểu nổi mạch não của Ôn Văn.
Có điều hắn thật sự đã gặp phải vấn đề này, một thân áo giáp đầy gai như thế chính là một bộ chiến giáp siêu năng mạnh mẽ.
Nhưng khi hành động nếu không cẩn thận cũng sẽ bị gai trên người đâm trúng, Bạch Thương cũng phải tự rèn luyện rất nhiều lần mới có thể đảm hành động của mình sẽ không đụng trúng số gai kia.
Đột nhiên bị Ôn Văn hỏi như thế làm Bạch Thương nhớ tới vài chuyện cũ không quá tốt đẹp, hắn giận dữ xấu hổ nói: "Tao mặc cái gì thì liên quan gì tới mày, chịu chết đi!"
Bạch Thương đột nhiên giống như một con trường long năm màu nóng nảy nhắm về phía Ôn Văn, áp lực gây ra còn lớn hơn cả con nghiệt long kia.
Lần tấn công này tuyệt đối không thể đón nhận, Ôn Văn vội vàng ném cây thương ra ngoài, nhờ vào đó để dịch chuyển ra ngoài.
Vị trí đứng trước đó của Ôn Văn bị đánh thành một cái hố sâu, mà Bạch Thương ở trong hố giậm chân một phát, nhảy tới bên người Ôn Văn.
Tốc độ của Bạch Thương nhanh tới mức khó có thể tin nổi, ý thức của Ôn Văn có thể phản ứng kịp nhưng cơ thể thì có phần không theo kịp.
Thời điểm nguy cấp, Ôn Văn búng tay trái một cái, khiên Bullseye xuất hiện ngăn cản cú đâm của Bạch Thương, ngã lăn ra ngoài.
Ôn Văn bị một luồng sức mạnh khổng lồ đâm văng ra ngoài, vừa mới rơi xuống đất thì Bạch Thương đã phóng tới phía trên Ôn Văn, ghim cây thương vào lồng ngực anh.
"Ngăn lại cho tao!"
Bởi vì đặc tính của khiên Bullseye, nó lập tức chặn được đòn tấn công của Bạch Thương nhưng Ôn Văn cũng phun ra một ngụm máu tươi, anh cắn răng hét lớn một tiếng: "Lăn sang một bên cho tao!"
Phần tóc sau ót Ôn Văn giống như thủy triều lại giống như một đóa hoa màu đen khép lại, nhưng Bạch Thương đã nhảy ra ngoài trước khi tóc khép lại, không hề bị tổn hại xíu xiu nào.
Khóe miệng Ôn Văn ứa máu tươi, cơ thể bồng bềnh, tay trái cầm khiên tay phải cầm kiếm, phần tóc phía sau tạo thành một cái mặt quỷ màu đen thật to.
Khí thế của Ôn Văn trông rất khiếp người, nhưng đối mặt với người đàn ông có trường long năm màu quấn quanh cơ thể ở trước mặt thì anh không có chút nắm chắc phần thắng nào cả.
"Thủ đoạn của mày rất nhiều nhưng sức mạnh lại tạp nham chứ không tinh thông, Đồng Hóa trung tự có lẽ không phải là đối thủ của mày, nhưng các loại phương pháp này của mày không có cái nào có thể vượt qua được cấp Tai Nạn trung tự cả, có nghĩa là cho dù mày có nhiều phương pháp hơn nữa cũng không có cách nào uy hiếp được tao."
Bạch Thương ngạo nghễ nhìn Ôn Văn nói, vẻ mặt mơ hồ lộ ra chút hưng phấn, hiện giờ bọn hắn vẫn chưa thể hoàn toàn hấp thu sức mạnh của hạt châu kia nhưng hắn đã có thể nghiền ép kẻ địch có thực lực không khác mình trước kia bao nhiêu.
Nếu như hoàn toàn hấp thu thì hắn sẽ mạnh đến mức độ nào chứ... chân tự sao?
Không chỉ thế!
Một phần mười hai sức mạnh của cường giả cấp Tai Biến thì chắc chắn sẽ vượt xa chân tự!
Ôn Văn liếm sách máu bên khóe môi, một sợi tóc đã quấn lấy thanh ngọc kiếm kia, lần này chỉ cần có chút không ổn thì hắn sẽ lập tức triệu hồi Tuân Anh!
Tuy Tuân Anh nói rằng không nên vì đám lâu la thực lực yếu kém mà làm phiền hắn, nhưng chuyện đó không thể nào quan trọng bằng tính mạng của Ôn Văn.
Sau đó Ôn Văn đau lòng nhìn tấm khiên Bullseye trên tay phải, trên tấm khiên thu nhận này đã xuất hiện vết lõm, đã không còn mướt mắt nữa rồi, mặc dù không ảnh hưởng tới chuyện sử dụng nhưng Ôn Văn vẫn cảm thấy nhìn không vừa mắt.
"Không biết ông lão xoa xoa kia có thể xoa cho nó mướt lại hay không."
"Mặt khác, cái tên núp trong bóng tối kia rốt cuộc đang xem cuộc vui gì chứ, tình huống thế này rồi mà vẫn không chịu ra tay giúp mình một chút."
"Còn có bức tường ngăn cản sức mạnh khốn kiếp kia nữa, nếu không phải tối đa chỉ có thể phát huy ra thực lực trung tự, với nhiều thủ đoạn như thế thì mình cũng không đến mức thê thảm thế này..."
Vừa nghĩ tới chuyện này, trái tim Ôn Văn liền nảy lên kịch liệt, sau đó một âm thanh xa lạ vang lên trong đầu anh.
"Cậu muốn đột phá bức tường ngăn cản sức mạnh à, tôi có thể giúp."
Ôn Văn sửng sốt, trừng to mắt hỏi: "Ông là ai?"
"Tôi là ai, sau này cậu sẽ biết, bây giờ hãy dùng tay phải của cậu hấp thu sức mạnh của kẻ đối diện, sau đó tôi có thể... để cậu hoàn toàn đồng hóa!"
Hoàn toàn đồng hóa....
Chủ nhân của âm thanh này là ai, đã không cần phải đoán nữa rồi.
Mỗi người siêu năng trước khi thăng lên cảnh giới Đồng Hóa đều phải tiến hành kết nối với chủ nhân nguyên bản của sức mạnh trong cơ thể mình, sau đó thông qua đánh bại chủ nhân nguyên bản của sức mạnh để biến thành hình thái sức mạnh nguyên bản, đó chính là cảnh giới Đồng Hóa.
Mà chủ nhân vốn có của siêu năng lực 'Hắc Thể' của Ôn Văn chắc chắn có quan hệ không tầm thường với trạm thu nhận, thậm chí Ôn Văn còn nghi ngờ đó chính là chủ nhân đời trước của trạm thu nhận.
Vì thế Ôn Văn vẫn luôn mong chờ ngày này sớm tới, nhưng mà cũng có chút sợ hãi.
Bởi vì anh biết tàn linh của cường giả trong cơ thể mình căn bản không giống với tàn linh trong cơ thể những người siêu năng khác!
Nhưng anh không ngờ, lần đầu tiên nói chuyện của hai người lại diễn ra trong quá trình chiến đấu như thế này!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo